Tôi vô tình cãi nhau với mẹ khách hàng trai giữa phố

Posted: Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2014 by Unknown in Nhãn:
0

Cuối cùng thì cái ngày tôi đợi chờ để ra mắt nhà anh cũng đã đến. Yêu nhau ba năm, nhưng tôi và anh thống nhất với nhau khi nào có việc làm ổn thỏa thì mới để cha mẹ biết chuyện. Hôm nay, tôi có hẹn đến dùng cơm tối với cả nhà mặt phố anh nên buổi chiều đã xin phép về sớm để tránh tắc đường, và còn tranh thủ đi mua bánh trái.

Nhưng thật xúi quẩy xẻo, bữa nay trời đất mưa nên chừng như ai cũng cố để về nhà phố sớm Thời Trang . Tắc đường, mọi người chen chúc nhau cố gắng nhích lên từng centimet. Tôi vô cùng sốt ruột khi phải chôn chân ở mặt đường cả tiếng đồng hồ như thế này. Mặc dù đến dùng cơm nhưng tôi vẫn muốn đến sớm để cùng dự định bữa ăn với mẹ anh cho tình cảm. Khi cha mẹ hai bên đã chấp thuận thuận thì việc chúng tao làm đám cưới sẽ sớm tiến hành thôi. Nghĩ đến việc tôi và anh trước sau gì cũng sẽ là vợ chồng, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Vừa thoát ra khỏi chỗ tắc, tôi rồ ga phóng thật nhanh lên phía trước mà không kịp nhìn thấy cái ổ gà to đùng. Tôi vội phanh gấp để bẻ vô lăng tránh ổ gà thì chiếc xe máy đằng sau đâm thẳng vào đuôi xe tôi khiến tôi ngã nhào. Vậy là bộ cánh tôi diện để ra mắt cha nội mẹ anh đã bị dính bùn, chiếc quần legging mài xuống đường nên đã bị rách một mảng to, để lộ đầu gối chảy máu.

Người đâm phải tôi là một phái nữ đứng tuổi. Chưa để bà ta kịp phản ứng, tôi đã không kìm giữ mà to tiếng: "Bà đi đứng kiểu gì thế? Không có mắt à? Đường thì đông mà bà đi như ăn cướp thế hả?". Dường như quá sốc khi bị một đứa chỉ đáng tuổi con cháu mình chửi như vậy, bà ta tròn mắt nhìn tôi không nói được câu nào. Đang sẵn tức tối vì bị bẩn và đau, tôi lại nói thêm một tràng dài nữa toàn những từ ngữ khó nghe.

condau-5455-1403863933.jpg Bà ấy sau một hồi choáng váng cũng đã tợp trả lại tôi gay gắt không kém: "Ăn nói với người lớn tuổi thế à? Đang đi tự dưng phanh gấp vì sao tránh kịp? Chưa gãy chân què tay là còn may đấy"… Đã đâm vào tôi lại còn rủa tôi như vậy, tôi giận tím mặt đứng biện hộ nhau với bà ta một lúc. Chỉ vì chúng tôi mà đường lại tắc nghẽn nên người đi đường cố gắng khuyên can. Tôi và bà ta đành giải tán vì tôi còn cuộc hẹn đến nhà mặt phố người yêu, còn bà ta hình như cũng đang vội chuyện gì đó. Mặc dù rất ấm mỏ ác nhưng tôi cũng nhanh lẹ trèo lên xe để đi tiếp.

Tôi vòng qua siêu thị để mua chút hoa quả. Bộ quần áo bẩn và cái đầu gối chảy máu, thôi thì để nguyên vậy. Không sạch sẽ, tươm vớ đến nhà mặt phố anh mà tôi nhìn lại bi thương thương thế này biết chừng nào lại gây bi cảm cho cha nội mẹ anh. Nghĩ đến cảnh cha nội mẹ anh lo ngại băng bó vết thương cho tôi, tôi bị như thế này cũng đáng.

Đến nhà mặt phố anh, tôi bấm chuông. Anh ra mở cổng cho tôi với nụ cười rạng rỡ, rồi khuân mặt anh thất sắc khi thấy bộ dạng thê bi thảm của tôi. Tôi phịu kể tội nghiệp người phái nữ đã đâm phải mình. Anh hỏi tôi có đau lắm không rồi dắt xe giùm tôi, bảo tôi mau chóng vào nhà trước để rửa vết thương, lau chùi quần áo. Vừa bước đến cửa, tôi đã nghe thấy giọng mẹ anh đang trò chuyện gì đó với cha anh, có vẻ rất tức tối. Tôi chột dạ, giọng nói này nghe quen quá.

"Đang trên đường đi chợ thì đâm phải một con bé dở hơi. Nó tự dưng phanh gấp làm tôi không kịp tránh nên đâm phải. Thế là nó quay sang chửi người đáng tuổi cha nội mẹ nó là không có mắt, ông thấy có bực không cơ chứ. Đúng là đồ con gái mất nết. Ai vô phúc mới lấy phải nó…"

Nói xong, mẹ anh quay ra cửa thì nhìn thấy tôi. Tôi cứng lưỡi không cất nổi tiếng chào. Lúc đấy, anh đi vào, cầm tay tôi và giới thiệu tôi là cư dân gái anh. Thật khó để có xác xuất diễn tả được trạng thái trên khuôn mặt mẹ anh và tôi lúc đấy…

Suốt cả bữa cơm, mẹ anh lầm lì không nói với tôi một câu nào, mặc cho anh gắng sức tạo những cuộc chuyện trò vui vẻ. Còn tôi cũng chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn mẹ anh. Không khí nặng nề bao trùm lên cả buổi ra mắt. Tôi xin phép về sớm. Chỉ có anh và cha anh là ra tiễn tôi.

Về đến nhà, tôi chui vào phòng ôm mặt khóc nức nở. Tại sao người đàn bà ấy lại là mẹ anh? Tại sao tôi lại xử sự thiếu lễ độ như thế? Ánh mắt mẹ anh nhìn tôi trong bữa ăn đã đủ nói lên tất thảy rằng bà không hề muốn có một đứa con dâu như tôi. Tôi đã để lại ấn tượng chẳng mấy tốt đẹp gì với mẹ anh trong lần trước tiên chạm mặt. Những lần sau nữa, tôi sẽ đối mặt như thế nào với bác đây? Một lời xin lỗi hay thành khẩn cấp có đủ giúp tôi lấy lại lòng tin nơi bác? Tôi rất giận dỗi mình, chỉ vì một chút thiếu chín chắn, tôi đã tạo thành một sai sót khó sửa? Tôi phải làm chi đây?
Xem Thêm :

0 nhận xét: